Ngày 28/06/2003, phút 72 trận đấu giữa Cameroon và Colombia, Marc Vivien-Foe đang đi bộ ở vòng tròn giữa sân bỗng dưng gục ngã. Dù được các bác sỹ sơ cứu suốt 45 phút sau đó nhưng trái tim sư tử Marc-Vivien Foe không bao giờ đập trở lại. Cái chết của Vivien Foe đã phủ bóng đen tang tóc lên Confed Cup 2003.
Confed Cup 2003, Pháp vô địch trên sân nhà. Tuy nhiên, sự kiện đáng nhớ nhất ở giải đấu này không phải chuyện Pháp bảo vệ thành công ngôi vương, mà là cái chết của Marc-Vivien Foe. Sự ra đi trên sân của tiền vệ Cameroon đã phủ bóng đen tang tóc lên giải đấu trên đất Pháp, đồng thời lấy đi không biết bao nước mắt của NHM cũng như các đồng nghiệp của anh trên toàn thế giới.
Trong trận bán kết đầu tiên giữa Cameroon và Colombia, phút 72, Marc-Vivien Foe bất ngờ gục ngã ở vòng tròn giữa sân dù không va chạm với bất kỳ ai. Các bác sỹ lập tức vào sân. Marc Vivien-Foe được hô hấp, thở oxy, sơ cứu bằng mọi biện pháp. Nhưng trái tim anh không bao giờ đập trở lại nữa. Hình ảnh Marc-Vivien Foe gục ngã, đôi mắt trợn ngược, nằm bất động trên mặt sân Gerland là một trong những thảm kịch tồi tệ nhất của thế giới bóng đá. Sau này, nguyên nhân cái chết của Marc-Vivien Foe được công bố là do bệnh tim và huyết áp cao.
Marc-Vivien Foe ra đi để lại vợ và 3 đứa con đang sống tại Cameroon. Cái chết của anh cũng để lại không biết bao nuối tiếc về một tài năng trên sân cỏ cũng như một tính cách đáng trân trọng ngoài đời thường. Khi mới 17 tuổi, Marc-Vivien Foe đã được ra mắt ở ĐT Cameroon. Hè 1999, West Ham bỏ ra 4,2 triệu bảng để mua anh về từ Lens, kỷ lục chuyển nhượng của CLB thời điểm đó. HLV Harry Redknapp, người mang anh đến West Ham năm 1999 trả lời trên Guardian: “Tôi nghĩ không ai có thể ghét cậu ta ngoài đời. Đó là một chàng trai hiền lành, thân thiện với tất cả”.
Để tưởng nhớ Marc-Vivien Foe, Man City quyết định treo áo số 23 vĩnh viễn. Lens, đội bóng chuyên nghiệp đầu tiên trong sự nghiệp Marc-Vivien Foe, quyết định lấy tên anh để đặt tên cho một đại lộ gần sân Felix Bollaert. Tại Akonolinga, một thị trấn nhỏ cách thành phố lớn thứ 2 của Cameroon, Yaounde khoảng 100km, nơi gia đình Vivien Foe sinh sống, có một con đường được đổi tên thành Rue Vivien Foe. Thậm chí, còn có nhiều ý kiến cho rằng nên đổi tên cả giải Confed Cup và sân Gerland để tưởng nhớ Marc-Vivien Foe.
Ngày 11/11/2003, một trận đấu giữa đội bóng của những người bạn Foe và Cameroon được tổ chức nhằm tưởng niệm anh. Năm 2009, giải thưởng Marc-Vivien Foe ra đời để tôn vinh những cầu thủ người châu Phi xuất sắc nhất một mùa giải tại Ligue I. Gần đây nhất, trong trận đấu giữa Man City và West Ham ngày 27/4 ở Premiership 2012/13, BTC cùng cầu thủ 2 đội đã dành 1 phút để tưởng niệm tròn 10 năm kể từ ngày Marc-Vivien Foe ra đi. Chỉ có điều đáng tiếc duy nhất khi chính phủ Cameroon lằng nhằng trong việc trợ cấp cho gia đình Marc-Vivien Foe sau cái chết của anh.
Trước thềm Confed Cup 2009, nhà báo Jiri Dvorak đã viết một bài báo trên Four Four Two với tiêu đề: “Marc-Vivien Foe đã nằm xuống nhưng hình ảnh của anh không bao giờ chết”. Phải, đến bây giờ, 10 năm sau thảm kịch, hình ảnh Vivien Foe vẫn bất tử.
BÁO ĐỘNG VỀ LỊCH THI ĐẤU DÀY ĐẶC
Sau Marc-Vivien Foe, một loạt vụ đột quỵ rồi chết trên sân khác xảy ra, từ Paulo Serginho (Sao Caetano gặp Sao Paulo ngày 27/10/04), hay Puerta (25/8/07, Sevilla – Getafe) rồi mới nhất là Morosini (14/04/2012, Livorno – Pescara). Tất cả là hồi chuông báo động về về tình trạng sức khỏe cầu thủ, công tác y tế và cả những người lên lịch thi đấu cho CLB và ĐTQG.
Ở đây, trách nhiệm lớn thuộc về FIFA và các liên đoàn thành viên. Việc FIFA tạo ra một loạt giải đấu không cho cầu thủ có thời gian nghỉ ngơi, hồi phục sức khỏe sau một mùa giải căng thẳng là một phần nguyên nhân quan trọng dẫn tới những cái chết thương tâm trên sân cỏ.
Thierry Henry là ngôi sao sáng nhất của Confederations Cup 2003 khi đoạt tất cả các danh hiệu có thể: vô địch cùng đội tuyển Pháp, Chiếc giày vàng với 4 bàn thắng, trong đó có bàn thắng vàng giúp Pháp đăng quang và danh hiệu Quả bóng vàng của giải. Anh đặt dấu ấn của mình ở mọi trận đấu khó khăn nhất của Les Bleus: ghi bàn thắng duy nhất trước đối thủ mạnh vòng bảng là Colombia, mở tỷ số trong trận tứ kết với Thổ Nhĩ Kỳ, và cuối cùng là bàn thắng vàng trong trận chung kết.
Nhưng hình ảnh đẹp nhất về Henry của giải năm ấy là khi anh đưa tay lên trời để cầu nguyện cho người đồng đội Foe ,khi ghi bàn vào lưới Thổ Nhĩ Kỳ ở trận tứ kết. Khi Foe gục xuống, Henry là một trong những người đầu tiên đã khóc, và những giọt nước mắt của Henry trở thành hình ảnh được giới truyền thông khai thác nhiều nhất ở giải này.
Trong trận chung kết, Henry ghi bàn duy nhất giúp Pháp hạ Cameroon 1-0 ở phút 97 hiệp phụ thứ nhất. Đây là bàn thắng vàng duy nhất trong lịch sử các kỳ Confed Cup.